A BROKEN POT - truyện song ngữ - TREE HÀ ĐÔNG
A BROKEN POT
TREE HÀ ĐÔNG
A water bearer
in India had two large pots, each hung on the ends of a pole which he carried
across his neck. One of the pots had a crack in it, while the other pot was
perfect and always delivered a full portion of water.
At the end of
the long walk from the stream to the house, the cracked pot arrived only half full. For a full two years this went on daily, with the bearer delivering only one
and a half pots full of water to his house.
Of course, the
perfect pot was proud of its accomplishments, perfect for which it was made.
But the poor cracked pot was ashamed of its own imperfection, and miserable
that it was able to accomplish only half of what it had been made to do.
After two
years of what it perceived to be a bitter failure, it spoke to the water bearer
one day by the stream. “I am ashamed of myself, and I want to apologize to you.
I have been able to deliver only half my load because this crack in my side
causes water to leak out all the way back to your house. Because of my flaws,
you have to do a lot of this work, and you don’t get full value from your
efforts,” the pot said.
The bearer
said to the pot, “Did you notice that there were flowers only on your side of
the path, but not on the other pot’s side?
That’s because I have always known
about your flaw, and I planted
flower seeds on your side of the path, and every day while we walk back, you’ve
watered them.
For two years I
have been able to pick these beautiful flowers to decorate the table. Without
you being just the way you are, there would not be this beauty to grace the
house.”
Moral:
Each of us has
our own unique flaws. We’re all cracked pots. But it’s the cracks and flaws we
each have that make our lives together so very interesting and rewarding.
CÁI BÌNH NỨT
Một người gùi
nước ở Ấn Độ, có hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây
và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà. Một trong hai cái bình thì còn
rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả. Cái còn lại bị nứt một chút nên nước bị
vơi trên đường về nhà, chúng chỉ còn lại có hai phần ba.
Hai năm trời
anh ta vẫn sử dụng hai cái bình gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang
về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện,
trong
khi cái bình
nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một ngày nọ, bên
dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gùi nước: “Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi
ông về thời gian đã qua”.
Anh ta hỏi lại
cái bình: “Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện gì?”.
Cái bình nứt
đáp lại: “Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị rò rỉ trên đường
về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không
hoàn toàn như ông mong đợi”.
Với lòng trắc
ẩn của mình, người gùi nước rất thông cảm với cái bình nứt, ông ta nói: “Khi
chúng ta trên đường về nhà, ta muốn ngươi chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc
bên vệ đường”
Quả thật, cái
bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên
đường về nhà và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối
đường mòn, nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đã chảy ra rất nhiều, một lần nữa nó
lại xin lỗi người gùi nước.
Người gùi nước
liền nói: “Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường, chỉ
phía bên ngươi không?”. Thật ra, ta đã biết rất rõ về vết nứt của ngươi, và ta
đã lấy điểm yếu đó để biến nó thành lợi điểm. Ta
đã gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi, và mỗi ngày trong khi
ta gùi nước về nhà, ta đã tưới chúng từ những chỗ rò rỉ của ngươi. Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn
ấy để trang trí nhà cửa của ta. Không có vết nứt của ngươi, ta đã không có
những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của mình.
Trong cuộc
sống cũng vậy, ai cũng đều có những vết nứt, vì vậy chẳng ai là hoàn hảo cả,
tất cả chúng ta đều có thể là cái bình nứt, nhưng nếu chúng ta biết chấp nhận
và tận dụng nó, thì mọi thứ đều có thể trở nên có ích.
Nhận xét
Đăng nhận xét